Thứ Năm

NGÀY TRONG TUẦN THƯỜNG NIÊN

Bài đọc 1     1Sm 21,1-9 ; 22,1-5

Đavít tìm đường trốn thoát.

Bị vua Saun xua đuổi vì ganh tị, Đavít tìm nơi hoang dã mà lẩn trốn, và trở thành thủ lãnh của một băng nhóm. Ông đâu biết Thiên Chúa đang chuẩn bị cho ông lãnh sứ mạng trong tương lai. Những mẫu chuyện sau đây cho ta thấy người bị săn đuổi phải biết kiên trì, và phải khôn ngoan khéo léo mới có thể lãnh đạo những người thô lỗ không mấy văn minh.

Lời Chúa trong sách Samuen quyển 1.

21,1 Ông Đa-vít đứng dậy và ra đi, còn ông Giô-na-than thì trở về thành.

2 Ông đến Nốp gặp tư tế A-khi-me-léc. Ông A-khi-me-léc run sợ ra đón ông Đa-vít và hỏi ông: “Sao ông chỉ có một mình, không ai đi theo? “3 Ông Đa-vít nói với tư tế A-khi-me-léc: “Đức vua đã giao cho tôi một nhiệm vụ và bảo tôi: “Không ai được biết gì về sứ mệnh và nhiệm vụ ta giao cho ngươi. Các đầy tớ thì tôi đã hẹn đến chỗ kia rồi.4 Bây giờ ông có sẵn gì không? Xin ông cho tôi năm cái bánh hay có gì cũng được.”5 Tư tế trả lời ông Đa-vít rằng: “Tôi không có sẵn bánh thường, chỉ có bánh thánh hiến, miễn là các đầy tớ đã giữ mình, không gần gũi đàn bà.”

6 Ông Đa-vít trả lời tư tế rằng: “Phải, chúng tôi bị cấm không được gần gũi đàn bà, như xưa nay, mỗi khi tôi ra trận: các đầy tớ đã giữ thân thể cho được thánh. Đây là một chuyến đi thường, nhưng quả thật hôm nay họ đã giữ thân thể cho được thánh.”7 Bấy giờ tư tế cho ông của thánh, vì ở đó không có bánh nào khác ngoài bánh tiến, thứ bánh đặt trước nhan Đức Chúa, mà người ta lấy đi để đặt bánh nóng vào, trong ngày thay bánh.

8 Chính hôm ấy, ở đó có một người trong các bề tôi vua Sa-un, bị giữ lại trước nhan Đức Chúa. Nó tên là Đô-ếch, người Ê-đôm, và đứng đầu các người chăn chiên của vua Sa-un.

9 Ông Đa-vít nói với ông A-khi-me-léc: “Ông không có sẵn ở đây một cây giáo hay một thanh gươm ư? Tôi đã không mang theo cả gươm lẫn vũ khí của tôi, vì việc của đức vua quá khẩn cấp! “

22,1 Ông Đa-vít đi khỏi đó và trốn thoát vào hang A-đu-lam. Các anh ông và tất cả nhà cha ông nghe tin và xuống đó với ông.2 Bấy giờ tất cả những người cùng khốn, mắc nợ, bất mãn đều quy tụ quanh ông, và ông trở thành thủ lãnh của họ. Có khoảng chừng bốn trăm người ở với ông.

3 Từ nơi ấy ông Đa-vít đi Mít-pê thuộc Mô-áp. Ông nói với vua Mô-áp: “Xin cho cha mẹ tôi sang với các ông cho đến khi tôi biết Thiên Chúa sẽ làm gì cho tôi.”4 Ông dẫn họ đến trước mặt vua Mô-áp, và họ ở lại với vua suốt thời gian ông Đa-vít ở trong nơi ẩn náu.

5 Ngôn sứ Gát nói với Đa-vít: “Ông đừng ở lại trong nơi ẩn náu, hãy ra đi và trở về miền Giu-đa.” Ông Đa-vít ra đi và đến rừng Khe-rét.

Xướng đáp      Rm 7,6 ; Mc 2,25.26

X    Nay chúng ta không còn bị Lề Luật ràng buộc nữa, vì chúng ta đã chết đối với cái vẫn giam hãm chúng ta.
*     Chúng ta hãy phục vụ Thiên Chúa theo tinh thần mới, chứ không theo bản văn cũ của Lề Luật.
Đ    Các ông chưa bao giờ đọc trong Sách Thánh sao? Vua Đavít đã làm gì, khi vua đói? Vua đã vào nhà Thiên Chúa và ăn bánh tiến. *

 

Bài đọc 2

Thiên Chúa như núi đá cao vời, không thể đạt tới.

Trích bài giảng của thánh Ghêgôriô, Giám mục Nítxê.

Những người đứng trên đỉnh núi cao nhìn ra biển khơi bao la có cảm giác như thế nào, thì tâm trí tôi cũng cảm thấy như vậy, khi từ Lời Chúa cao vời, như từ đỉnh núi, nhìn xuống cõi tư tưởng thâm sâu khôn dò khôn thấu.

Từ nhiều nơi ngoài biển, người ta có thể nhìn thấy quả núi – phía quay ra biển – như thể bị chẻ đôi và bị xói mòn từ đỉnh xuống chân, phần ngọn nhô ra như sắp đổ xuống đáy sâu. Vậy, từ đỉnh cao ấy, một người nhìn xuống biển sâu có cảm giác choáng váng như thế nào, thì tâm hồn tôi cũng cảm thấy như vậy trước lời cao cả này của Chúa : Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.

Thiên Chúa cho ai có tâm hồn trong sạch được nhìn thấy Người. Không ai đã thấy Thiên Chúa bao giờ. Thánh cả Gioan đã nói như vậy. Thánh Phaolô, một trí tuệ siêu phàm, cũng khẳng định lời ấy khi nói : Không một người nào đã thấy hay có thể thấy Thiên Chúa, Người như vách đá trơn nhẵn và dựng đứng, không có chỗ nào trí khôn con người có thể bấu víu được. Khi ra những chỉ thị cho dân, ông Môsê cũng tuyên bố Thiên Chúa là Đấng không ai đạt tới, nên trí khôn chúng ta không tài nào hiểu thấu, cho dầu đã cố gắng nắm bắt được đôi điều, hoặc đã vươn tới chỗ nào trên vách đá trơn trượt kia. Quả thế, ông nói : Không ai thấy Chúa mà vẫn sống.

Vậy mà sự sống đời đời lại chính là thấy Thiên Chúa. Nhưng chúng ta không thể thấy Thiên Chúa được. Các ông Gioan, Phaolô và Môsê, những cột trụ đức tin, đã quả quyết như thế. Bạn có thấy choáng váng  khi tâm hồn bị cuốn hút vào những điều sâu thẳm trong lời nói trên đây? Nếu Thiên Chúa là sự sống, thì ai không thấy Thiên Chúa là không thấy sự sống. Thiên Chúa, không ai thấy được. Được Thánh Thần hướng dẫn, các ngôn sứ, rồi đến các Tông đồ đã chứng thực như thế. Thế thì con người còn gì để hy vọng nữa?

Nhưng có Chúa nâng đỡ niềm hy vọng đang suy sụp của chúng ta như Người đã làm cho ông Phêrô : Người kéo ông lên, cho ông bước đi vững vàng trên mặt nước lúc ông hòng chìm.

Vậy nếu Ngôi Lời cũng đã đưa tay nâng đỡ chúng ta, và bàn tay ấy đã giúp chúng ta đứng vững, khỏi chao đảo giữa bao dòng suy tư sâu nhiệm nào đó, thì chúng ta sẽ không còn sợ hãi, nhưng ôm chặt lấy Ngôi Lời, Đấng vẫn đưa tay dẫn dắt chúng ta. Người nói : Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.

Xướng đáp         Ga 1,18 ; Tv 144 (145),8

X    Không ai đã thấy Thiên Chúa bao giờ;
*    Đấng là Con Một của Thiên Chúa, và hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha, chính Người đã tỏ cho chúng ta biết.
Đ    Chúa thật cao cả, xứng muôn lời ca tụng, Người cao cả khôn dò khôn thấu. *

Lời nguyện

Lạy Chúa, xin cho chúng con hằng trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì những ai được Chúa cho khắng khít với Chúa, thì Chúa chẳng bỏ rơi bao giờ. Chúng con cầu xin